Tôi sinh ra trong một ngôi nhà không có hơi ấm gia đình, chỉ có tiếng cãi vã, tiếng đòn roi và những ánh nhìn lạnh. Mẹ tôi có hai đời chồng. Tôi thuộc về đời chồng trước – một “vết nối” mà chẳng ai muốn nhớ. Khi mẹ đi bước nữa, người ta nói bà tìm thấy hạnh phúc mới, nhưng riêng tôi, đó là khởi đầu của những tháng ngày đen tối.Tôi còn nhớ rất rõ cái sân đất trước nhà dượng. Chiều nào cũng vậy, nắng cuối ngày vừa tắt, là tiếng dép của ông dượng vang lên sau lưng, rồi những cú đánh không có lý do. Mẹ tôi đứng bên, lặng im đến mức tôi không biết bà đang sợ, đang mệt mỏi hay đang quay lưng với chính đứa con mình sinh ra.
Rồi một ngày, mẹ ký vào giấy cắt hộ khẩu tôi đi. Một chữ ký thôi… và tôi không còn nơi để gọi là nhà.
May mà ông ngoại thương, xin nhập lại hộ khẩu cho tôi về với ông bà. Nhà ngoại không giàu, nhưng có mùi thơm của cơm mới, có tiếng võng kẽo kẹt, có cái nhìn dịu dàng của ông ngoại mỗi tối. Nhưng bình yên ấy cũng không kéo dài được lâu. Khi ông ngoại mất, hộ...
🔒 Đọc tiếp
Vui lòng đăng nhập để truy cập toàn bộ nội dung và tải tài liệu đính kèm.