- Tham gia
- 28/5/25
- Bài viết
- 21
- Điểm tương tác
- 0
- Điểm
- 1
Mười một năm làm việc là một quãng đường đủ dài để một con người đổi thay, để kỹ năng chín muồi, để kinh nghiệm trở thành nền móng của sự trưởng thành. Nhưng cũng đủ dài để một người nhận ra rằng sự bền bỉ của mình đôi khi không được đo bằng chức danh, lương thưởng hay những cơ hội thăng tiến.
Tôi đã đi qua hơn một thập kỷ trong nghề với một tâm thế mà bất kỳ người làm việc nào cũng từng trải qua:
Làm việc hết mình. Gánh vác công việc vượt quyền. Tự nguyện nhận những thứ không ai muốn làm. Và luôn hoàn thành tốt.
Không phải vì được yêu cầu.
Không phải vì có ai đó chờ để khen.
Chỉ vì tôi tin rằng: mình có thể làm, và mình nên làm.
Nhưng suốt bao nhiêu năm ấy, cơ hội thăng tiến vẫn luôn đứng ở một nơi nào đó rất xa. Tôi không phàn nàn, cũng không đổ lỗi cho ai—bởi trách nhiệm của tôi chưa bao giờ là phàn nàn. Tôi chỉ tiếp tục cống hiến, tiếp tục bổ sung năng lực, tiếp tục làm những điều cần làm.
Nhưng đến một thời điểm, tôi bắt đầu tự hỏi:
Tôi đã đi qua hơn một thập kỷ trong nghề với một tâm thế mà bất kỳ người làm việc nào cũng từng trải qua:
Làm việc hết mình. Gánh vác công việc vượt quyền. Tự nguyện nhận những thứ không ai muốn làm. Và luôn hoàn thành tốt.
Không phải vì được yêu cầu.
Không phải vì có ai đó chờ để khen.
Chỉ vì tôi tin rằng: mình có thể làm, và mình nên làm.
Nhưng suốt bao nhiêu năm ấy, cơ hội thăng tiến vẫn luôn đứng ở một nơi nào đó rất xa. Tôi không phàn nàn, cũng không đổ lỗi cho ai—bởi trách nhiệm của tôi chưa bao giờ là phàn nàn. Tôi chỉ tiếp tục cống hiến, tiếp tục bổ sung năng lực, tiếp tục làm những điều cần làm.
Nhưng đến một thời điểm, tôi bắt đầu tự hỏi:
Liệu sự nỗ lực của...
🔒 Đọc tiếp
Vui lòng đăng nhập để truy cập toàn bộ nội dung và tải tài liệu đính kèm.