- Tham gia
- 28/5/25
- Bài viết
- 21
- Điểm tương tác
- 0
- Điểm
- 1
Mười một năm không đủ dài để gọi là một đời người, nhưng đủ để tạo nên dấu ấn, hình thành bản sắc nghề nghiệp và định nghĩa cách tôi làm việc. Tôi đã đi qua những ngày bỡ ngỡ ban đầu, những giai đoạn áp lực tưởng như không có điểm dừng, và cả những khoảnh khắc tự hào khi hoàn thành những nhiệm vụ mà chính tôi từng nghĩ mình khó có thể làm được.
Thế nhưng, càng về sau tôi càng nhận rõ một sự thật: quỹ đạo phát triển của tôi không còn tiến xa như kỳ vọng. Đó không chỉ là câu chuyện về quyền lợi hay vị trí, mà là những giá trị sâu hơn—sự ghi nhận, cơ hội học hỏi, không gian phát triển và cảm giác được tiếp tục tiến lên thay vì đứng lại.
Và rồi câu hỏi ấy trở nên ngày càng rõ ràng: Đã đến lúc thay đổi, hay tôi vẫn còn điều để gắn bó?
Tôi hiểu rằng ở lại không phải là sự yếu đuối, và ra đi cũng không phải là ích kỷ. Mỗi lựa chọn đều đòi hỏi sự can đảm của một người đã trưởng thành qua hơn một thập kỷ cống hiến. Ở lại nghĩa là tiếp tục gìn giữ những giá trị mình đã tạo; còn...
Thế nhưng, càng về sau tôi càng nhận rõ một sự thật: quỹ đạo phát triển của tôi không còn tiến xa như kỳ vọng. Đó không chỉ là câu chuyện về quyền lợi hay vị trí, mà là những giá trị sâu hơn—sự ghi nhận, cơ hội học hỏi, không gian phát triển và cảm giác được tiếp tục tiến lên thay vì đứng lại.
Và rồi câu hỏi ấy trở nên ngày càng rõ ràng: Đã đến lúc thay đổi, hay tôi vẫn còn điều để gắn bó?
Tôi hiểu rằng ở lại không phải là sự yếu đuối, và ra đi cũng không phải là ích kỷ. Mỗi lựa chọn đều đòi hỏi sự can đảm của một người đã trưởng thành qua hơn một thập kỷ cống hiến. Ở lại nghĩa là tiếp tục gìn giữ những giá trị mình đã tạo; còn...
🔒 Đọc tiếp
Vui lòng đăng nhập để truy cập toàn bộ nội dung và tải tài liệu đính kèm.